Tôi là Hoàng, một cậu sinh viên năm 3 cũng như những người sinh viên khác, có một gia đình đầy đủ, có một cuộc sống an nhàn, không cần quá lo đến cơm áo gạo tiền. Sau hơn 5 tháng xã hội gồng mình với đại dịch COVID, còn tôi hằng ngày phải đối diện với 4 bức tường trong ngần ấy thời gian, tôi cảm thấy như cuộc sống của mình vô vị đến lạ thường, đôi lúc tôi chợt nhận ra liệu mình có đang hạnh phúc không?
Một buổi tối thứ 7, tôi đã vô tình xem được bộ phim “The Pursuit of Happyness” hay còn được gọi với cái tên thuần Việt là “Mưu cầu hạnh phúc”, bộ phim mang đến cho tôi vô vàn suy nghĩ khác nhau về cuộc sống cũng như điều gọi là “hạnh phúc” được tìm kiếm xuyên suốt trong bộ phim.
Dư âm của bộ phim đã để lại trong tôi nhiều câu hỏi và trong lúc ấy ngay tầm mắt tôi chiếc máy ảnh Paper Shoot xuất hiện như một gợi ý giúp tôi có thể tìm câu trả lời cho mình. Vì vậy, tôi đã nảy ra một suy nghĩ: “Tại sao tôi lại không tự mình tìm ra câu trả lời cho chính mình qua góc nhìn của chiếc máy ảnh mới mua chứ!”. Vậy là cuộc hành trình ghi lại cái gọi là hạnh phúc của tôi và người bạn thân của tôi bắt đầu!
Trạm dừng #1: Bưu điện thành phố, Hạnh phúc là gì và gửi đâu?
Vừa đến trước cổng bưu điện thành phố thôi, đập vào mắt tôi đó chính là hình ảnh một bác nhìn cỡ tuổi ông tôi và trên tay bác là chiếc máy ảnh. Một thứ đã liên kết tôi và bác lại gần với nhau, chắc có lẽ là chúng tôi đều yêu việc ghi lại những khoảnh khắc của người khác thông qua chiếc máy ảnh của mình. Hỏi ra thì mới biết bác tên là Diên, bác cầm máy đã được 30 năm rồi, nhưng không phải là để chơi ảnh mà là để mưu sinh. Đối với người đàn ông U80 như bác thì 80 không chỉ là về cái tuổi của mình, mà đó còn là những thăng trầm trong cuộc đời đầy bôn ba, làm đủ nghề ở rất nhiều nơi và cuối cùng gắn bó với mảnh đất Sài Thành.
Vất vả là thế, gian nan là vậy nhưng khi được trò chuyện, ngắm nhìn cũng như chụp lại những khoảnh khắc của bác thì tôi lại cảm thấy ánh lên trong mắt bác, đó chính là niềm vui, sự hào hứng mỗi khi nhận được sự quan tâm, chia sẻ và cả sự kết nối từ những người tới chụp ảnh . Chỉ đơn giản thôi cũng đủ gọi là hạnh phúc rồi. Chính lúc này, tôi mới thấm thía ý nghĩa câu nói, của nhiếp ảnh gia nổi tiếng Alfred Eisenstaedt từng nói:
“It's more important to click with people than to click the shutter”
,mà tôi được biết tới từ tinh thần của chiếc máy ảnh Paper Shoot của tôi.
Điều quan trọng của nhiếp ảnh là phải kết nối được với con người, câu chuyện đằng sau bức ảnh, chứ không hẳn là chỉ nhấn nút chụp. Và với hai từ “hạnh phúc” cũng vậy, nó không chỉ là một cụm từ tiếng việt đơn thuần ai cũng đọc được, mà còn là cả một hành trình để tìm kiếm ra được nữa.
Trạm dừng #2: Sự trưởng thành của hạnh phúc là gì?
Cuộc hành trình ghi lại những khoảnh khắc hạnh phúc của tôi lại tiếp tục, dừng chân tại một gốc đường đối diện Nhà thờ Đức Bà. Trong lúc tôi đang ngắm nhìn và chụp một số hình ảnh tại nơi đây thì kế bên tôi có một cô bán vé số đang mời tôi mua vài tờ.
Ngày trước, tôi luôn nghĩ rằng sống bằng nghề bán vé số là một nghề cơ cực và chán nản vô cùng, suốt ngày phải dãi nắng dầm mưa cùng những tờ vé số trên tay. Bạn thử tưởng tượng xem, bạn làm 1 việc nhưng lắp đi lặp lại mỗi ngày, trong vòng 10 ngày, 10 tuần, 10 năm thì bạn sẽ cảm thấy như thế nào? Tôi chưa bao giờ nghĩ, việc bán vé số có thể đem lại hạnh phúc nhưng đến tận hôm nay được ngắm nhìn một cô bán vé số ngồi giữa dòng người lướt qua một lúc lâu, tôi mới nhận ra rằng những điều tôi nghĩ không phải là vậy.
Với cô Đang, niềm vui trong công việc của cô là khi có một ai đó đến hỏi mua vé số của mình, cũng là khi thấy một tờ vé số mà cô bán đi như một hạt giống niềm tin về “trúng giải đặc biệt” lại được gieo trồng cho người mua. Nhìn khoảnh khắc ấy, tôi cũng bất chợt nhận ra bản thân mình cũng đang hạnh phúc như cô đó chứ, dù chụp rất nhiều lần nhưng mỗi lần tôi nhất máy ảnh Paper Shoot lên và chụp lại những khoảnh khắc đẹp, thì lúc nào tôi cũng thấy vui trong lòng.
Nếu ngày trước tôi nhìn hạnh phúc là những thứ rất to lớn, xa xỉ, thì hôm nay tôi mới chợt nhận ra hạnh phúc không chỉ là những gì tôi nghĩ, mà nó được xuất phát từ những điều rất nhỏ nhặt và bình dị trong cuộc sống.
Trạm dừng #3: Với hạnh phúc, thêm gia vị có tạo nên thú vị?
Sau khi ngồi cùng với cô Đang, thì từ xa tôi bỗng nghe thấy tiếng trượt ván của ai đó. Lại nhìn kĩ hơn thì hiện ra trước mắt tôi là cô gái đang thỏa sức trượt trên chính chiếc ván trượt của mình.
Cô bạn này tên là Lola, hiện đang là nhân viên văn phòng như bao người. Đối với Lola, thứ giúp giải tả bản thân sau những giờ làm việc căng thẳng hay đơn giản là tìm ra động lực để bước tiếp. Đó chính là những sở thích cá nhân vào mỗi cuối tuần. Và bộ môn trượt ván là một trong những bộ môn mà Lola đang trải nghiệm dạo gần đây thôi. Chỉ cần nhìn những đường trượt, hay những cú móc, xoay người trên tấm ván cũng đủ thấy Lola tận hưởng từng phút, từng giây với sở thích của mình như thế nào.
Mỗi khi nhìn cô bạn ấy, ngoài sự ngưỡng mộ dành cho cô gái đầy cá tính mạnh mẽ đang sống hết mình với những sở thích cá nhân của mình, thì xen vào đó là những câu hỏi :” Tôi cũng đang tận hưởng từng giây với sở thích nhiếp ảnh của mình chứ ?Tôi có vui khi được bấm nút chụp để ghi lại những khoảnh khắc tôi thấy đẹp không?,....”
Nhưng để trả lời cho câu hỏi đó, tôi cần phải trải nghiệm nhiều hơn, ghi lại nhiều những khoảnh khắc hạnh phúc đơn giản, ý nghĩa bằng chiếc máy Paper Shoot của mình hơn nữa.
“Cuộc sống sẽ thú vị lắm khi thêm gia vị cho nó.”
Hãy cùng đón chờ câu chuyện mới trên hành trình cảm được cái gọi là “hạnh phúc” của tôi nhé!!
(To be continued…)
Bài viết: Khang+Dung
Hình ảnh: Hạnh
Kommentarer